Trang chủ – Blog

Tôi từng trách móc mẹ cho đến khi trở thành một người mẹ

An Thư
Hành trình làm mẹ tỉnh thức. Người mẹ có sức mạnh thay đổi thế giới – của chính mình và của con

Th5 30, 2025

“Chỉ khi làm mẹ, tôi mới hiểu ra… mẹ đã từng cô đơn đến nhường nào”

Khi tôi 5 tuổi, mẹ sinh em trai. Và tôi – ở cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng – bị “ra rìa”. Tôi vẫn nhớ rất rõ cảm giác ấy: nhỏ bé, hụt hẫng và bị gạt sang một bên.

Ngày ấy tôi đã âm thầm trách móc vì mẹ đối xử không công bằng giữa mình và em trai.

Mẹ hay ôm em, cưng nựng em, dịu dàng với em. Còn tôi – cô con gái đầu lòng – lại thường nhận những cái cau mày, ánh mắt khó chịu và những lời cằn nhằn. Lúc ấy, tôi không hiểu. Chỉ nghĩ mẹ không thương mình. Trong lòng bắt đầu hình thành một “ranh giới ”: mẹ là của em trai, còn tôi… là của bố.

Nhà tôi có hai giường – mẹ ngủ với em, tôi do bố chăm sóc. Sự phân chia tưởng chừng tiện lợi ấy, lại vô tình đào sâu thêm cảm giác “bị bỏ lại” của một đứa trẻ 5 tuổi. Và có một ký ức mà suốt đời này tôi không quên.

Tôi nhớ mãi một đêm mưa bão, khi bố phải tranh thủ rời nhà một lúc đi kiểm tra máy bơm vì đang trong ca trực đêm.

Tiếng gió gào rú ngoài cửa khiến tô thức giấc. Một đứa trẻ 5 tuổi cảm thấy hoang mang biết bao nhiêu khi tỉnh dậy giữa đêm mà không có ai bên cạnh, sợ hãi vì bóng tối, sợ hãi vì tiếng gầm rú của cơn bão như có người đang gõ cửa. Vì biết bố đang đi làm, nên tôi đã dùng hết sự can đảm để rời giường và tìm đến sự chở che của mẹ. Tôi rón rén bước qua gian phòng bên kia, nơi mẹ đang ngủ với em.

Vì sợ mẹ tỉnh giấc, tôi rón rén khẽ khàng gọi mẹ, chỉ mong muốn được chui vào giường ngủ cùng mẹ và em, để cảm thấy yên tâm khi bố vắng nhà.

Nhưng đáp lại sự sợ hãi và hoang mang của tôi là ánh mắt cáu kính, khó chịu và nét mặt nhăn nhó của mẹ. Mẹ gắt gỏng mở mắt và càu nhàu với tôi. Vì bất chợt bị tôi đánh thức.

Tôi chỉ muốn xin vào ngủ cùng.

Nhưng có vẻ mẹ không mấy vui, một phần vì bị đánh thức, một phần vì sợ tôi ngủ say chẳng may đạp trúng em.

Một khoảnh khắc tưởng trừng như không có gì ấy, lại vô tình in sâu vào tâm trí của một đứa trẻ 5 tuổi. Đến giờ tôi đã bước sang tuổi 30 nhưng hình ảnh ngày ấy chẳng có nhạt đi là bao.

Khoảnh khắc cái nhăn của mẹ đã vô tình đẩy xa khoảng cách giữa tôi và mẹ.

Tôi bắt đầu thu mình lại với mẹ, không ôm ấp, gần gũi mẹ nữa. Bạn biết không từ đó đến khi ra trường đại học tôi hình như vẫn chưa bao giờ ôm mẹ, dù chỉ một cái.

Cũng hiếm khi ngủ cùng mẹ. Vì sâu thẳm , tôi không cảm nhận được tình yêu của mẹ mình, có lẽ tự tôi giữ khoảng cách và lờ đi không thấy.

Cả một khoảng thời gian dài, tôi không thể nào nói chuyện với mẹ một cách thật sự thoải mái.

Tôi trở thành một cô gái nhạy cảm, luôn nhìn ánh mắt người lớn để đoán ý, luôn giấu đi khát khao được yêu thương. Là chị cả, tôi học cách nhường nhịn, học cách che giấu nỗi buồn để không làm phiền ai. Nhưng sâu thẳm, tôi khao khát được mẹ ôm, được mẹ dịu dàng như với em.

Trong mắt tôi, mẹ giống như “một mụ phù thủy” hay cau có, gắt gỏng, mệt mỏi. Mẹ chỉ yêu và nhẹ nhàng với con trai, nhưng lại vô cùng thiếu kiên nhẫn và lạnh lùng với con gái. Thằng em trai tôi thường xuyên ôm và ngủ với mẹ cho đến khi lớn còn tôi thì không thể làm điều ấy.

Vì đứa trẻ trong tôi đã vô tình bị tổn thương từ bao giờ.

Tôi lớn lên nhưng lại mất kết nối với người phụ nữ quan trọng trong đời của mình.


Mãi đến khi tôi trở thành mẹ, tôi mới thực sự hiểu mẹ mình. Sinh con xong, tôi nhận ra làm mẹ khó khăn đến nhường nào. Cơ thể yếu ớt, tinh thần nhạy cảm, tôi dễ cáu, dễ mệt, và chỉ thèm được ngủ một giấc trọn vẹn. Chăm một đứa trẻ sơ sinh đã đủ vắt kiệt sức, huống chi mẹ tôi ngày ấy còn phải lo cho cả tôi – cô con gái 5 tuổi đầy tủi thân.

Đêm mưa bão năm ấy, mẹ hẳn đã kiệt sức. Em trai tôi sinh non, chỉ được 2.2kg, yếu ớt và cần mẹ hơn bao giờ hết. Mẹ vừa dỗ em, vừa lo cho gia đình, vừa gánh vác bao trách nhiệm. Khi tôi đánh thức mẹ giữa đêm, sự cáu gắt của mẹ không phải vì thiếu yêu thương, mà vì mẹ quá mệt mỏi. Nhưng đứa trẻ 5 tuổi trong tôi đâu hiểu được điều đó. Tôi chỉ thấy mình bị từ chối, bị đẩy ra xa.

Phải mất nhiều năm, tôi mới nhận ra mẹ yêu tôi, chỉ là tình yêu ấy bị che mờ bởi những áp lực mà một người phụ nữ, một người mẹ phải gánh. Mẹ không chỉ là mẹ, mà còn là vợ, là con dâu, là người đi làm, là người lo toan cho cả hai bên nội ngoại. Mẹ đã cố gắng hết sức, dù không phải lúc nào cũng hoàn hảo.

Giờ đây, mối quan hệ của tôi và mẹ đã tốt hơn rất nhiều. Mỗi lần về nhà, mẹ đều sang ngủ cùng tôi, chăm sóc tôi như cách mẹ từng làm khi tôi còn bé. Tôi nhận ra mẹ không thiên vị, mẹ yêu tất cả các con, chỉ là mỗi giai đoạn, mẹ phải ưu tiên cho những ai cần mẹ nhất. Tình yêu của mẹ, sự bao dung, và cả những hy sinh thầm lặng đã truyền cảm hứng để tôi trở thành một người mẹ kiên nhẫn, yêu thương con mình vô điều kiện.

Tôi biết ơn mẹ.
Và biết ơn tất cả những người phụ nữ đang cố gắng từng ngày để làm mẹ.
Không phải người mẹ hoàn hảo, mà là người mẹ đủ yêu thương – dù đôi khi mệt mỏi, lặng lẽ và trầy trật.

Nếu bạn từng có những tổn thương tuổi thơ giống tôi, xin hãy ôm lấy đứa trẻ ấy trong bạn. Và khi đã làm mẹ, xin hãy tha thứ cho mẹ mình. Vì giờ bạn đã hiểu – làm mẹ không bao giờ là dễ dàng.

Cảm ơn mẹ – vì đã ở đó, âm thầm, kiên nhẫn và yêu thương – theo cách mà mẹ biết.

Mong rằng mỗi người mẹ trên thế giới đều được yêu thương, chăm sóc trong khoảng thời gian “yếu đuối” nhất cuộc đời.

#trộmvía

Khám phá thêm sự tò mò của bạn