Trang chủ – Blog

Em bé “Down” và bài học về tình yêu vô điều kiện

An Thư
Hành trình làm mẹ tỉnh thức. Người mẹ có sức mạnh thay đổi thế giới – của chính mình và của con

Th7 29, 2025

Sáng nay, trong thang máy của chung cư, tôi gặp một em bé nhỏ xíu – chỉ chừng hơn 1 tuổi, trạc tuổi con gái tôi. Em nép mình trong vòng tay mẹ, ánh mắt trong veo và ngơ ngác như bao đứa trẻ khác. Nhưng có một điều dễ nhận ra: em mang những biểu hiện đặc trưng của hội chứng Down.

Tôi đứng yên, quan sát. Có những ánh mắt lạ lẫm từ vài người trong thang. Có tiếng thở dài khẽ cất lên:
“Người mẹ chắc vất vả lắm…”

Tôi nhìn sang chị – mẹ của em bé. Chị không nói gì, chỉ ôm con thật chặt.
Ánh mắt chị dè dặt, tay khẽ siết lại, như muốn nói với cả thế giới:
“Xin đừng nhìn con tôi như vậy. Hãy để con tôi được là một đứa trẻ bình thường, được yêu thương, được sống như bao đứa trẻ khác.”

Cảm xúc trong tôi ngổn ngang.
Đã có một khoảnh khắc rất thật – tôi thoáng tự hỏi:
“Tại sao chị lại chọn sinh con ra, khi biết trước con sẽ khác biệt?”
Ngay sau đó, tôi lập tức thấy áy náy với chính mình.
Vì đâu ai biết được, trong tình yêu của cha mẹ, điều gì là đủ hay là không đáng để giữ lại?


Cũng là một người mẹ, tôi thương chị.
Vì tôi biết, con đường làm mẹ của chị sẽ vất vả hơn đôi chút.
Chị sẽ cần nhiều kiên nhẫn hơn, nhiều yêu thương hơn, và rất rất nhiều can đảm để nuôi con giữa thế giới luôn sẵn sàng phán xét này.
Nhưng cũng vì thế, tôi ngưỡng mộ chị – bằng cả trái tim.
Chị và anh hoàn toàn có thể chọn một lựa chọn khác. Nhưng họ đã chọn sinh con ra, chọn yêu thương, chọn đồng hành, chọn bảo vệ, và chọn làm cha mẹ – không điều kiện.


Từ khi làm mẹ, tôi mới thấm thía sâu sắc một điều:
Tình yêu dành cho con là thứ tình yêu không điều kiện.
Dù con đến với thế giới này trong hình hài ra sao, trái tim người mẹ vẫn luôn ôm trọn con bằng tất cả yêu thương – không đắn đo, không tính toán, không cần lý do.

Tôi tin, mỗi đứa trẻ ra đời đều mang theo một món quà quý giá.
Một bài học nào đó mà cha mẹ cần học.

Có em bé giúp bố mẹ học cách kiên nhẫn hơn.
Có em bé giúp bố mẹ học cách yêu thương mà không kỳ vọng.
Và có những em bé – như em bé tôi gặp sáng nay – giúp bố mẹ học cách dũng cảm sống trọn vẹn với yêu thương, cho dù thế giới có bao nhiêu ánh mắt tò mò, hoài nghi hay thương hại.


Tôi lặng lẽ mỉm cười, không nói gì.
Chỉ khẽ cúi đầu chúc phúc cho gia đình ấy – giữa buổi sáng chộn rộn.

Vì tôi tin, xung quanh ta luôn có những điều rất đáng mến.
Chỉ là, đôi khi ta cần nhìn bằng trái tim, thay vì bằng ánh mắt đã quen với sự chuẩn mực.

Em bé “Down” và bài học về tình yêu vô điều kiện

Sáng nay, trong thang máy của chung cư, tôi gặp một em bé nhỏ xíu – chỉ chừng hơn 1 tuổi, trạc tuổi con gái tôi. Em nép mình trong vòng tay mẹ, ánh mắt trong veo và ngơ ngác như bao đứa trẻ khác. Nhưng có một điều dễ nhận ra: em mang những biểu hiện đặc trưng của hội chứng Down.

Tôi đứng yên, quan sát. Có những ánh mắt lạ lẫm từ vài người trong thang. Có tiếng thở dài khẽ cất lên:
“Người mẹ chắc vất vả lắm…”

Tôi nhìn sang chị – mẹ của em bé. Chị không nói gì, chỉ ôm con thật chặt.
Ánh mắt chị dè dặt, tay khẽ siết lại, như muốn nói với cả thế giới:
“Xin đừng nhìn con tôi như vậy. Hãy để con tôi được là một đứa trẻ bình thường, được yêu thương, được sống như bao đứa trẻ khác.”

Cảm xúc trong tôi ngổn ngang.
Đã có một khoảnh khắc rất thật – tôi thoáng tự hỏi:
“Tại sao chị lại chọn sinh con ra, khi biết trước con sẽ khác biệt?”
Ngay sau đó, tôi lập tức thấy áy náy với chính mình.
Vì đâu ai biết được, trong tình yêu của cha mẹ, điều gì là đủ hay là không đáng để giữ lại?


Cũng là một người mẹ, tôi thương chị.
Vì tôi biết, con đường làm mẹ của chị sẽ vất vả hơn đôi chút.
Chị sẽ cần nhiều kiên nhẫn hơn, nhiều yêu thương hơn, và rất rất nhiều can đảm để nuôi con giữa thế giới luôn sẵn sàng phán xét này.
Nhưng cũng vì thế, tôi ngưỡng mộ chị – bằng cả trái tim.
Chị và anh hoàn toàn có thể chọn một lựa chọn khác. Nhưng họ đã chọn sinh con ra, chọn yêu thương, chọn đồng hành, chọn bảo vệ, và chọn làm cha mẹ – không điều kiện.


Từ khi làm mẹ, tôi mới thấm thía sâu sắc một điều:
Tình yêu dành cho con là thứ tình yêu không điều kiện.
Dù con đến với thế giới này trong hình hài ra sao, trái tim người mẹ vẫn luôn ôm trọn con bằng tất cả yêu thương – không đắn đo, không tính toán, không cần lý do.

Tôi tin, mỗi đứa trẻ ra đời đều mang theo một món quà quý giá.
Một bài học nào đó mà cha mẹ cần học.

Có em bé giúp bố mẹ học cách kiên nhẫn hơn.
Có em bé giúp bố mẹ học cách yêu thương mà không kỳ vọng.
Và có những em bé – như em bé tôi gặp sáng nay – giúp bố mẹ học cách dũng cảm sống trọn vẹn với yêu thương, cho dù thế giới có bao nhiêu ánh mắt tò mò, hoài nghi hay thương hại.


Tôi lặng lẽ mỉm cười, không nói gì.
Chỉ khẽ cúi đầu chúc phúc cho gia đình ấy – giữa buổi sáng chộn rộn.

Vì tôi tin, xung quanh ta luôn có những điều rất đáng mến.
Chỉ là, đôi khi ta cần nhìn bằng trái tim, thay vì bằng ánh mắt đã quen với sự chuẩn mực.

Khám phá thêm sự tò mò của bạn