“Chờ con lớn rồi mẹ sẽ chăm sóc bản thân…
Chờ con lớn rồi mẹ sẽ theo đuổi đam mê…
Chờ con lớn rồi mẹ sẽ sống cho mình…”
Tôi đã nghe những câu này quá nhiều lần. Từ chính mẹ tôi. Từ dì tôi. Từ những người bạn thân tất bật trong những năm tháng làm mẹ. Và rồi… tôi cũng từng nói với chính mình như vậy.
Tôi nhớ những ngày còn nhỏ, nhìn mẹ tôi tất bật từ sáng sớm đến đêm khuya. Mẹ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, chăm lo cho chị em tôi, đi làm, rồi về nhà lại tiếp tục với cơm nước, dọn dẹp. Gương mặt mẹ lúc nào cũng phảng phất nét mệt mỏi, đôi khi cau có vì thiếu ngủ, vì áp lực cơm áo gạo tiền. Tôi từng nghĩ: “Lớn lên, mình sẽ không để bản thân như thế.” Nhưng rồi, khi chính tôi trở thành mẹ, tôi lại vô tình bước vào đúng vòng tuần hoàn ấy.
Tôi nhớ dì tôi với những ước mơ, những khao khát cho sự nghiệp, công việc đều bị gác lại với câu nói quen thuộc: “Chờ con lớn đã.” Nhưng liệu khi con lớn, dì có lại lo cho cháu, rồi lại tiếp tục vòng xoáy lo toan không hồi kết hay không?
Tôi nhớ bạn thân tôi – tranh thủ vài phút gặp nhau cũng thấp thỏm đứng ngồi không yên vì con đang ở nhà với bố. Vừa nói chuyện vừa lo lắng, chưa kịp uống xong cốc nước đã phải vội vàng chào tạm biệt. Gặp nhau không quá 30 phút. Sau dần, còn chẳng có thời gian gặp gỡ bạn bè.
Tôi nhận ra, làm mẹ dường như đồng nghĩa với việc gác lại mọi nhu cầu, mọi ước mơ của chính mình. Chúng ta giấu kín những khao khát sâu thẳm trong lòng, tự nhủ: “Chờ con lớn, mình sẽ có thời gian.” Nhưng sự thật là, liệu có bao giờ chúng ta thực sự “có thời gian”? Trong mắt mẹ, con mãi bé bỏng, mãi cần mẹ lo lắng. Và cứ thế, những “người mẹ” lặng lẽ quên mất chính mình.
Cơ thể tôi báo động. Cảm xúc tôi gào thét. Cuộc sống tôi trở nên mất kiểm soát.
Từ khi có gia đình, đặc biệt là khi trở thành mẹ, tôi gần như quên mất mình là ai. Thời gian của tôi, tâm trí của tôi, tất cả đều dành cho con. Những ngày đầu làm mẹ, tôi thấy mình như bị cuốn vào một vòng xoáy bất tận, khi đặt lưng xuống giường là thiếp đi vì kiệt sức, nhưng trong lòng vẫn không ngừng thấp thỏm lo cho con.
Tôi làm mọi thứ đều là tự nguyện với tình cảm chân thành dành cho con.
Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi khao khát được quan tâm, được chăm sóc – không phải từ ai khác, mà từ chính tôi. Cho đến một ngày, cơ thể và tâm hồn tôi lên tiếng báo động.
- Cơ thể tôi mệt mỏi: Sau sinh, sức khỏe của tôi yếu đi nhiều. Đau lưng, hay quên, lúc nào cũng thèm ngủ. Tôi chỉ mong con ngủ sớm để được ngả lưng, nhưng ngay cả khi nghỉ ngơi, tôi vẫn thấy kiệt sức.
- Tinh thần tôi bất ổn: Tôi dễ cáu gắt, nhạy cảm, tủi thân vì những điều nhỏ nhặt. Một lời nói vô tình từ người xung quanh cũng đủ khiến tôi chạnh lòng.
- Con bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của mẹ: Có điều gì đó rất thiêng liêng giữa cảm xúc của mẹ và con. Khi tôi vui – con cũng vui vẻ, hoạt bát. Khi tôi buồn – con mè nheo, cáu gắt theo. Khi tôi lo lắng – sữa mẹ cũng ít hơn, như chính cảm xúc bị tắc nghẽn trong lồng ngực tôi.
- Mối quan hệ với những người xung quanh đáng báo động: Tôi giận dỗi khi thấy chồng thong thả lướt điện thoại trong lúc tôi vật lộn với con nhỏ. Tôi thấy mình dần trở thành người phụ nữ cau có – điều tôi từng không muốn trở thành nhất.
Mọi thứ bắt đầu sụp đổ… và tôi biết mình phải thay đổi.
Tất cả những điều đó như một hồi chuông cảnh tỉnh. Tôi nhận ra, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ sống một cuộc đời làm mẹ đầy oán trách và hối hận. Tôi không muốn con mình lớn lên trong bầu không khí của một người mẹ mệt mỏi, tiêu cực.
Tôi đọc được một câu nói khiến tôi ám ảnh: “Cảm xúc của cha mẹ là không khí con hít thở mỗi ngày.” Tôi không muốn con hít thở sự căng thẳng, sự kiệt sức của mẹ.
Tôi không muốn con gái tôi lớn lên trong bầu không khí ngột ngạt, áp lực. Tôi không muốn hình mẫu người mẹ của con là một người luôn bận rộn, quên mình, luôn mỏi mệt và gồng gánh. Tôi không muốn một ngày nào đó con tôi cũng sẽ nói:
“Đợi con lớn rồi mẹ mới sống cho mình.”
Không. Tôi muốn con mình học cách yêu bản thân – bằng cách nhìn thấy mẹ yêu bản thân mình trước tiên.
Hành trình tỉnh thức bắt đầu từ việc “quay về với mình”
Đó là lúc tôi quyết định phải thay đổi.
Tôi nhận ra rằng, dành thời gian cho bản thân không phải là ích kỷ, mà là một cách yêu con.
Một người mẹ khỏe mạnh, hạnh phúc mới có thể nuôi dưỡng một đứa trẻ khỏe mạnh, hạnh phúc.
Tôi bắt đầu hành trình “tỉnh thức” – chữa lành cả thể chất và tinh thần, để không chỉ làm mẹ, mà còn làm chính mình.
Không ồn ào. Không phải là những chuyến đi xa hay những buổi spa lộng lẫy. Tôi bắt đầu từ những điều nhỏ nhất.
- Dành ra 10 phút phút nhắm mắt thở sâu khi con ngủ, , để lòng mình lắng lại.
- Là việc dành thời gian viết nhật ký , ghi lại những cảm xúc tiêu cực để giải tỏa mỗi ngày, để hiểu mình đang cần gì và chuyển hóa những vấn đề từ bên trong.
- Tôi tập yoga nhẹ nhàng để xoa dịu những cơn đau lưng, để cơ thể được vận động và phục hồi.
- Tôi học cách tha thứ cho bản thân khi nổi nóng, học cách nói lời yêu mình thay vì trách móc, học cách tin tưởng vào hành trình làm mẹ của chính mình.
- Tôi học cách nói “không” với những áp lực không cần thiết, và học cách nhờ chồng, nhờ gia đình hỗ trợ để có thời gian chăm sóc bản thân.
Tôi cũng tìm lại những niềm vui nhỏ đã bị lãng quên. Một buổi cà phê với bạn, một cuốn sách hay, hay chỉ đơn giản là ngồi vẽ tranh hay làm điều mình thích – những khoảnh khắc ấy giúp tôi được sống với chính mình. Tôi nhận ra, khi mẹ vui, con cũng vui. Khi mẹ bình an, con cũng cảm nhận được sự an toàn để phát triển trong hạnh phúc.
Hành trình làm mẹ tỉnh thức không phải là một đích đến, mà là một quá trình – học cách yêu thương bản thân, để có thể yêu thương con trọn vẹn hơn. Là những ngày chữa lành những vết thương trong lòng, để không vô tình truyền chúng cho con, là phá vỡ những vòng lặp được ghi dấu qua nhiều thế hệ. Là những ngày tôi nhắc nhở mình rằng, tôi không chỉ là mẹ, mà còn là một người phụ nữ với những ước mơ, khao khát, và giá trị riêng.
Nếu bạn cũng đang “chờ con lớn rồi…”
Tôi viết bài viết này cho bạn – những người làm mẹ đang quay cuồng trong vòng xoáy làm mẹ, hãy dừng lại một chút. Hãy lắng nghe cơ thể và tâm hồn mình.
Tôi hiểu bạn mệt. Tôi biết bạn yêu con. Nhưng bạn cũng xứng đáng được yêu thương, được lắng nghe, được chăm sóc – bởi chính bạn.
Đừng chờ con lớn rồi mới sống cho mình, vì thời gian không chờ đợi ai.
Đừng chờ bình yên mới bắt đầu chữa lành.
Chính bạn – hôm nay – ngay lúc này – hãy yêu lấy chính mình.
Hãy dành cho mình những khoảnh khắc yêu thương, dù chỉ là 5 phút mỗi ngày. Tập nói lời dịu dàng với chính mình. Lắng nghe cơ thể, nuôi dưỡng tinh thần, và chữa lành những vết thương trong lòng. Vì chỉ khi mẹ khỏe mạnh, mẹ hạnh phúc, con mới có thể lớn lên trong một bầu không khí tràn đầy yêu thương và bình an.
Vì một người mẹ được chữa lành là món quà lớn nhất mà một đứa trẻ có thể nhận được.
Vì nuôi con bằng sữa mẹ thôi chưa đủ – hãy nuôi con bằng cả sự tỉnh thức và hạnh phúc từ bên trong.
Gửi bạn một cái ôm dịu dàng,
An Thư – một người mẹ, đang học cách yêu thương chính mình, và con.