Từ câu chuyện của Đức Phật, mình hiểu hơn: Điều gì thật sự quý giá để trao truyền cho con.
Các ông bố bà mẹ thường tích góp cả đời để mong cho con cháu có cuộc sống sung túc, an nhàn, …
– Tích luỹ tài sản để cho đất, cho nhà, cho xe, cho vốn,…
– Cho danh chức
– Cho tình yêu
– Trao phúc đức
– …
Mỗi người có một cách cho và món quà khác nhau.
Còn Đức Phật thì sao? Ngài cho con trai La Hầu La thứ gì.
***
Chuyện kể rằng, sau khi đạt giác ngộ và trở về quê hương của mình, Đức Phật đến thăm hoàng cung, gặp lại vợ và cậu con trai đã lớn, lúc này công chúa Da Du Đà La đã đưa con trai La Hầu La đến gặp ngài và nói:
– Này La Hầu La. Ngài đây chính là cha của con. Con hãy đến xin ngài ban cho con phần tài sản của mình đi.
Cậu bé La Hầu La làm theo lời mẹ, đến đỉnh lễ ra mắt Đức Phật. Nhưng khi đến gần Đức Phật, chiêm ngưỡng thân tướng trang nghiêm và dung mạo uy nghi của Ngài, La Hầu La quên bẵng lời mẹ dặn.
Cậu chắp tay cung kính và bạch với Đức Phật rằng:
“Bạch Sa-môn, chỉ cái bóng của Ngài thôi cũng làm cho con mát mẻ an vui”.
Thế rồi cậu bé cứ quấn quýt bên chân Đức Phật cho đến khi Ngài thọ trai xong và rời khỏi hoàng cung trở về nơi lưu trú trong ngự uyển.
La Hầu La cũng đi theo Đức Phật về ngự uyển. Trên đường về, bất chợt La Hầu La nhớ lạy lời mẹ dặn, cậu bèn bạch với Đức Phật:
– “Bạch Sa-môn, xin cho con phần tài sản của con”.
Về đến nơi, Đức Phật thầm nghĩ:
“Tài sản trong thế gian chất chứa đầy phiền não. Như Lai sẽ ban cho con gia tài cao thượng gồm bảy phần mà Như Lai đã đạt được dưới cội Bồ-đề. Con sẽ trở thành chủ sở hữu của một gia tài siêu thế”.
Ngài gọi Tôn giả Xá Lợi Phất làm lễ xuất gia cho La Hầu La và lãnh trách nhiệm làm thầy giáo thọ dạy dỗ cậu. Thay vì được ngôi vua, La Hầu La đã được thừa hưởng con đường đi của cha mình – con đường dẫn đến giải thoát giác ngộ.
***
Người cha có gì sẽ trao truyền lại cho người con thứ ấy. Đó là thứ tốt nhất trong khả năng của họ, cũng là thứ quý giá nhất có thể cho con.
Giống như người ta nói, hãy cho người nghèo chiếc cần câu cá thay vì cho họ một con cá. Của cho không bằng cách cho.
Mỗi một người đều có cuộc đời và lựa chọn đi con đường khác nhau.
Người ấy phải tự mình đi trên con đường đã chọn. Không ai có thể đi thay.
Và người cha, người mẹ chỉ có thể dẫn đường hay chuẩn bị hành trang cho người con của mình.
– Người giỏi kinh doanh, sẽ lựa chọn cho con mình kiến thức, tiền bạc để giúp cho con của họ có thể đi tốt trên con đường trở thành doanh nhân.
– Con trai của người nông phu sẽ được kế thừa vườn ruộng để trở thành một làm nông phu giỏi.
– Người làm Phật sẽ hướng dẫn người con trai của mình con đường giác ngộ.
*Và người thật sự giỏi sẽ giúp cho con của họ tự đi trên đôi chân của mình. Kiến thức và tri thức là một trong những tài sản lớn nhất mà mình muốn được nhận.
***
Tài sản kế thừa nào cũng đáng quý.
– Nhà cửa, đất đai là tài sản.
– Gia nghiệp, công ty là tài sản.
– Cách sống cũng là tài sản.
– Từ bi nhân hậu cũng là tài sản
– Trí tuệ bát nhã là tài sản.
– Tư duy là tài sản
– Kiến thức là tài sản
– Môi trường cũng là tài sản.
– Xinh đẹp là tài sản
– Tính cách cũng là tài sản
– …
Vậy chúng ta lựa chọn để thừa kế điều gì từ bố mẹ?
Cũng lựa chọn tích luỹ tài sản nào để trao truyền cho thế hệ sau??
******
Bố mẹ mình đã cho mình rất nhiều tài sản:
- Tự do – để mình được sống là chính mình, toàn quyền lựa chọn, không bị ép buộc.
- Tử tế – để mình học cách yêu thương, cho đi, không tính toán.
- Sức khỏe – nhờ môi trường sống thuận lợi, bố mẹ chăm sóc mà mình lớn lên khoẻ mạnh, bình an.
- Ý chí – để mình biết vượt khó, dấn thân, không dễ dàng buông bỏ.
- Trí tuệ – để mình biết soi sáng tâm mình, tự bước qua giông bão.
Bố mẹ cho mình được làm con của bố mẹ. Được trải nghiệm những cung bậc cảm xúc đặc biệt. Mình của ngày hôm nay có lẽ là nhờ phúc của bố mẹ mà trưởng thành!
Chúng ta sẽ để lại điều gì cho con mình?
Câu hỏi ấy lặng lẽ len vào tim mình sau câu chuyện về Đức Phật và La Hầu La.
Phải chăng, điều quý giá nhất không nằm trong tay – mà nằm trong tâm?
- Chúng ta để lại gì cho con ngoài tiền bạc?
- Chúng ta muốn con kế thừa điều gì ngoài danh phận?
- Chúng ta có đang gieo vào con những hạt giống yêu thương, hiểu biết, vững chãi…?
Có thể ta không phải là một bậc giác ngộ.
Nhưng mỗi ngày, ta có thể trao cho con mình ánh sáng nhỏ:
Một cái ôm ấm áp.
Một câu nói khích lệ.
Một lời xin lỗi chân thành.
Một buổi tối đi dạo và trò chuyện thật lòng.
Một khoảng trời cho con được sống đúng với bản thân.
_________
Mình chẳng mong có biệt thự, chẳng mong con có cuộc sống nhung lụa.
Chỉ mong con biết sống tử tế.
Biết thương mình và thương người.
Biết chọn lối sống nuôi dưỡng tâm hồn.
Biết đứng vững trên đôi chân của mình mà không đánh mất sự dịu dàng.
Chỉ mong…
Về nhà vẫn có cơm mẹ nấu.
Có mùi cây bố trồng.
Có những tiếng cười chan hoà.
Và có nhau.
Đó – chính là gia tài lớn nhất đời người.